Tổng hợp các bài thơ hay dành tặng thầy cô ngày 20-11

2696

Vào ngày nhà giáo Việt Nam, thế hệ học trò trên cả nước lại nô nức chuẩn bị những món quà ý nghĩa dành tặng thầy cô. Bên canh những bó hoa tươi thắm thì Tổng hợp các bài thơ hay dành tặng thầy cô ngày 20-11 dưới đây cũng được rất nhiều bạn học sinh lựa chọn.Nào hãy cùng theo dõi nhé!

Tổng hợp các bài thơ hay dành tặng thầy cô ngày 20-11
Tổng hợp các bài thơ hay dành tặng thầy cô ngày 20-11

Các bài thơ hay về nhà giáo Việt Nam

1.Nghĩa cô thầy mãi không quên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của 1 thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con,một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Âu yếm nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con.

  1. Thầy (Tác giả- Ngân Hoàng)

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn

Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …

Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

Mái chèo đó là những viên phấn trắng

Và thầy là người đưa đò cần mẫn

Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa

Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…

  1. Nghe thầy đọc thơ- Trần Đăng Khoa

    Em nghe thầy đọc bao ngày

    Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

    Mái chèo nghe vọng sông xa

    Êm êm như tiếng của bà năm xưa

    Nghe trăng thuở động tàu dừa

    Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

    Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

    Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

  1. Thầy và chuyến đò xưa- Nguyễn Quốc Đạt

    Lặng xuôi năm tháng êm trôi

    Con đò kể chuyện một thời rất xưa

    Rằng người chèo chống đón đưa

    Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

    Bay lên tựa những cánh diều

    Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

    Rời xa bến nước quên tên

    Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

    Giọt sương rơi mặn bên đời

    Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

    Mắt thầy mòn mỏi xa trông

    Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…

  1. Ơn Thầy
  2. Bụi phấn xa rồi- Thái Mộng Trinh

    Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai

    Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn

    Một mình thơ thẩn đi tìm lại

    Một thoáng hương xưa dưới mái trường

    Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,

    Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me

    Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ

    Bụi phấn xa rồi… gửi chút hương!

    Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm

    Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!

    Cuộc đời cũng tựa như trang sách

    Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

    Nước mắt bây giờ để nhớ ai???

    Buồn cho năm tháng hững hờ xa

    Tìm đâu hình bóng còn vương lại?

    Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… xót xa!

    Như còn đâu đây tiếng giảng bài

    Từng trang giáo án vẫn còn nguyên

    Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo

    Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!

  1. Cô giáo em

Cô giáo của em

Hay cười hay múa

Hay kể cuyện vui

Cô dạy em hát

Cô dạy em chơi

Bạn nào cũng thích

Chúng em quấn quýt

Bên cô suốt ngày

Bố mẹ rảnh tay

Yên tâm sản xuất

  1. Khi thầy về hưu- Lá me

    Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

    Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

    “Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”

    Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

    Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

    Con nao nức bước vào trường trung học

    Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

    Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

    Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

    Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

    Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

    Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

    Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

    Vai áo bạc như màu trang vở cũ

    Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

    Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Vai trò của người nhà giáo trong xã hội ngày nay

Từ xưa đến nay ngành giáo dục luôn là nền tảng cốt lõi của xã hội. Cũng chính vì như vậy nên, vai trò của người nhà giáo chiếm vị trí quan trọng trong tâm tưởng của tất cả mọi người. Thầy cô giáo cũng chính là những người lái đò hàng ngày chèo đò đưa thế hệ học trò qua sông. Hình ảnh người thầy với mái đầu bạc trắng vì bụi phấn đã in sâu vào ký ức của rất nhiều thế hệ học sinh.

Trong kho tàng thơ ca Việt Nam cũng đã có không biết bao nhiêu câu ca dao, tục ngữ, thơ, văn và cả bài hát ý nghĩa nói về sự tri ân đối với công lao thầy cô giáo. Ví dụ như: “Muốn qua sông thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy Thầy”, “Không Thầy đố mày làm nên”, “một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, “Một kho vàng không bằng một nang chữ”, “Trọng thầy mới được làm thầy”, “Một gánh sách không bằng một giáo viên giỏi”.

Người thầy vừa làm cha vừa làm mẹ cũng vừa là người truyền đạt cho học trò kiến thức  kèm theo những kinh nghiệm sống quý báu qua nhiều năm thăng trầm bươn chải. Chính bởi tâm huyết và lòng yêu nghề mà hàng năm họ đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài giúp ích cho đất nước. Có nhiều người hiện nay đã trở thành các giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng vẻ vang trên cả nước nhưng vẫn ghi nhớ công ơn của các thầy cô giáo đã giảng dạy mình. Đó cũng chính là tinh thần “tôn sư trọng đạo”- một truyền thống quý báu của dân tộc ta.